MÊNH MÔNG (TRÀNG GIANG)

1. Khổ 1: - Không gian: mênh mông (tràng giang).=>gợi ấn tượng về một buồn triền miên kéo dài theo không gian. - Hình ảnh: + Sóng gợn: nhẹ, từng lớp một đuổi nhau trên con sông dài. + Từ láy: “điệp điệp”, “song song” → gợi âm hưởng cổ kính, nỗi buồn chồng chất, tầng tầng, lớp lớp.+ Con thuyền xuôi mái: con thuyền buông trôi theo dòng nước → sự buông xuôi, phó mặc, thụ động + Đối lập: “thuyền về” >< “nước lại”, ngược hướng với nhau → gợi cảm giác buồn, cô đơn, xa cách, chia lìa.Tô đậm hình ảnh lẻ loi của con người làm nổi bậtcái mênh mông, hoang vắng của dòng sông.+ Củi một cành( ẩn dụ)+Sử dụng hình thức đảo: “Củi một cành khô lạc mấy dòng”.Củi một: lẻ loi, đơn chiếcCành khô: gầy guộc, nhỏ bé, không còn sức sống.Lạc: trôi dạt vô hướngMấy dòng: lớn rộng+Sử dụng hình thức đảo ngữ nhấn mạnh, tô đậm sự tầm thường, nhỏ bé, vô giá trị.=> Biểu tượng về những kiếp người nhỏ bé, đơn côi, cô độc, lạc loài giữa dòng đời.=> Cảnh cô đơn, buồn vắng, nỗi buồn như ngấm vào da thịt. Nỗi buồn thương miên man da diết, bộc lộ một “cái tôi” lạc lõng, với một nỗi buồn trước thời cuộc.