BÀI THƠ “ÁNH TRĂNG” CỦA NGUYỄN DUY CÓ DÁNG DẤP NHƯ MỘT CÂU CHUYỆN NHỎ...

Câu2 : Bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy có dáng dấp như một câu chuyện nhỏ đơn giản, dựa vào bài thơ đểtóm tắt câu chuyện.Gợi ý: - Nguyễn Duy viết bài thơ “Ánh trăng” như người đang kể lại một câu chuyện riêng. Câu chuyện hơi buồnnhưng kết thúc có hậu, bỡi dẫu sao thì cuối cùng cũng có một cái “giật mình”. Nó là cái giật mình cần thiết vàquí giá, cái giật mình mà bất kì ai ở đời cũng nên ít nhất phải có một lần. Giật mình để “ngẩng mặt lên nhìnmặt” với vầng trăng “tròn vành vạnh” , giật mình để để mặt nhìn mặt đối diện với chính mình , với cuộc đời,với tất cả những ai, những gì đã từng cho mình cuộc sống. Ánh điện, cửa gương, rồi cả buyn –đinh cao ốc nữa,tự thân chúng vốn chẳng có tội gì. Nhưng vì những thứ ấy, lệ thuộc vào những thứ ấy, để rồi coi vầng trăng như“người dưng qua đường”, vô tình với quá khứ, vô cảm với nhân dân, lãng quên một thời xương máu hết mọinghĩa tình, thứ vô tình vô cảm ấy là có tội. Phải biết “giật mình”. Cái “giật mình” ở đây thật chân thành có sứccảm hóa lòng người.Hai tiếng “giật mình” cuối cùng bài thơ như một tiếng chuông rất khẽ nhưng ngân vang rấtxa và đọng lại rất lâu.