BÀI THƠ “ÁNH TRĂNG” CỦA NGUYỄN DUY KẾT THÚC BẰNG HÌNH ẢNH

Câu 1 : Bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy kết thúc bằng hình ảnh:ánh trăng im phăng phắcđủ cho ta giật mình. Theo em, cái “giật mình” ấy cho ta hiểu gì về nhân vật trữ tình trong bài thơ ?Gợi ý: Khổ cuối bài thơ “Ánh trăng” có tính chất triết lý nhẹ nhàng mà sâu sắc, là nơi cô đọng ý nghĩa và vẻ đẹpcủa hình ảnh vầng trăng và chủ đề của tác phẩm. Từ sự đối lập “Trăng cứ tròn vành vạnh - kể chi người vô tình”, Nguyễn Duy kết thúc : - Quá khứ đẹp đẽ vĩnh hằng trong vũ trụ “ánh trăng im phăng phắc” như một người bạn, một nhân chứngnghĩa tình mà nghiêm khắc. Cái im lặng như đang nhắc nhở nhà thơ, nhắc nhở tất cả chúng ta. Con người có thểvô tình , có thể lãng quên nhưng thiên nhiên nghĩa tình, quá khứ thì luôn tròn đầy, bất diệt , hồn hậu và rộnglượng. - Tâm trạng của nhà thơ trước vầng trăng hiền dịu mà nghiêm trang xuất hiện một cái “giật mình” hoàntoàn bất ngờ! Có lẽ mọi người đọc cũng sẽ giật mình trước cái giật mình của nhà thơ . Trong bài thơ này, cáiđộng từ “giật mình” đầy sức bùng nổ. Chỉ là “ánh trăng im phăng phắc” , thế mà “đủ cho ta giật mình”. Giậtmình vì điều gì? Nhà thơ chừa một khoảng lặng mênh mông cho người đọc. Mỗi người sẽ có riêng của mìnhnhững kỉ niệm, những nỗi đau, những lúc vô tình, vô cảm , những thói hư tật xấu...để giật mình. Kết lại bài thơvới câu thơ này là trọn vẹn.