(1,0 ĐIỂM)“THIẾU CHÚT NỮA, TA ĐÃ PHỤ MẤT MỘT TẤM LÒNG TRONG THIÊ...

Câu 3 (1,0 điểm)

“Thiếu chút nữa, ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ.” là câu nói của

nhân vật nào nói đến nhân vật nào trong truyện? Anh/chị cảm nhận gì về lối sống

của nhân vật đã nói câu ấy?

II. LÀM VĂN (7,0 điểm)

Trong truyện Chí Phèo của nhà văn Nam Cao có đoạn:

Thằng này rất ngạc nhiên. Hết ngạc nhiên thì hắn thấy mắt hình như ươn

ướt. Bởi vì lần này là lần thứ nhất hắn được một người đàn bà cho. Xưa nay, nào

hắn có thấy ai tự nhiên cho cái gì. Hắn vẫn phải dọa nạt hay là giật cướp. Hắn

phải làm cho người ta sợ. Hắn nhìn bát cháo bốc khói mà bâng khuâng. Thị Nở

thì chỉ nhìn trộm hắn rồi lại toe toét cười. Trông thị thế mà có duyên. Tình yêu

làm cho có duyên. Hắn thấy vừa vui vừa buồn. Và một cái gì nữa giống như là

ăn năn. Cũng có thể như thế lắm. Người ta hay hối hận về tội ác khi không đủ

sức mà ác nữa. Thị Nở giục hắn ăn nóng. Hắn cầm lấy bát cháo đưa lên mồm.

Trời ơi cháo mới thơm làm sao! Chỉ khói xông vào mũi cũng đủ làm người nhẹ

nhõm. Hắn húp một húp và nhận ra rằng: những người suốt đời không ăn cháo

hành không biết rằng cháo hành ăn rất ngon. Nhưng tại sao mãi đến tận bây giờ

hắn mới nếm mùi vị cháo?

[…]

Bát cháo húp xong rồi, thị Nở đỡ lấy bát cháo và múc thêm bát nữa. Hắn thấy

mình đẫm bao nhiêu mồ hôi. Mồ hôi chảy ra trên đầu, trên mặt, những giọt to

như giọt nước. Hắn đưa tay áo quệt ngang một cái, quệt mũi, cười rồi lại ăn.

Hắn càng ăn, mồ hôi lại càng ra nhiều. Thị Nở nhìn hắn, lắc đầu, thương hại.

Hắn thấy lòng thành trẻ con. Hắn muốn làm nũng với thị như với mẹ. Ôi sao mà

hắn hiền, ai dám bảo đó là cái thằng Chí Phèo vẫn đập đầu, rạch mặt mà đâm

chém người? Đó là cái bản tính của hắn, ngày thường bị lấp đi, hay trận ốm thay

đổi hắn về sinh lí cũng thay đổi cả tâm lí nữa? Những người yếu đuối vẫn hay

hiền lành. Muốn ác, phải là kẻ mạnh. Hắn đâu còn mạnh nữa. Và có lúc hắn

ngẫm mình mà lo. Xưa nay hắn chỉ sống bằng giật cướp và dọa nạt. Nếu không

còn sức mà giật cướp, dọa nạt nữa thì sao? Đã đành, hắn chỉ mạnh vì liều.

Nhưng hắn mơ hồ thấy rằng sẽ có một lúc mà người ta không thể liều được nữa.

Bấy giờ mới nguy! Trời ơi! Hắn thèm lương thiện, hắn muốn làm hòa với mọi

người biết bao! Thị Nở sẽ mở đường cho hắn. Thị có thể sống yên ổn với hắn thì

sao người khác lại không thể được. Họ sẽ thấy rằng hắn cũng có thể không làm

hại được ai. Họ sẽ lại nhận hắn vào cái xã hội bằng phẳng, thân thiện của

những người lương thiện. Hắn băn khoăn nhìn thị Nở, như thăm dò. Thị vẫn im

lặng, cười tin cẩn. Hắn thấy tự nhiên nhẹ người. Hắn bảo thị:

- Giá cứ thế này mãi thì thích nhỉ?

Thị không đáp, nhưng cái mũi đỏ của thị như càng bạnh ra. Hắn thấy thế

cũng không có gì là xấu. Bằng một cái giọng nói và một vẻ mặt rất phong tình

theo ý hắn, hắn bảo thị:

- Hay là mình sang đây ở với tớ một nhà cho vui.

Thị lườm hắn. Một người thật xấu khi yêu cũng lườm. Hắn thích chí, khanh

khách cười. Lúc tỉnh táo, hắn cười nghe thật hiền. Thị Nở lấy làm bằng lòng

lắm. Bây giờ thì mấy bát cháo ý chừng đã ngấm. Hắn thấy lòng rất vui.

(Ngữ văn 11, tập I, NXB Giáo dục Việt Nam, 2013, tr. 150 - 151)

Trình bày cảm nhận của anh/chị về đoạn trích trên.