KHI HỌC SINH TỪ CHỐI THỰC HIỆN YÊU CẦU CỦA CÔ.KHI BƯỚC VÀO DẠY TIẾT 2,...

4. Bạn sẽ nói rằng: “Vậy thì em có thể làm giúp cô được không?” Sau đóbạn nên khen ngợi em học sinh đó đồng thời nhắc nhở người trực nhật lầnsau rút kinh nghiệm.***************Tình trạng đến khi giáo viên bước vào lớp mà lớp vẫn còn chưa ổn định là hiệntượng không lấy gì làm lạ. Bạn đã từng chứng kiến học sinh vẫn lang thangnhốn nháo ngoài hành lang, khi thấy bóng giáo viên vào gần đến lớp thì mới“co giò lên mà chạy”, hay cảnh những chiếc bàn bị xô vẹo, bảng viết vẫn cònngổn ngang vết phấn… Và còn nhiều, nhiều nữa những điều làm bạn không hàilòng.Lâu dần cũng thành quen, bạn phải chấp nhận sự thật đó và sẵn sàng bỏ ra vàiphút đầu tiết học của mình cho các em “chấn chỉnh”. Nhưng không ngờ yêucầu rất chính đáng của bạn lại đầy bạn rơi vào một tình thế khó xử.Nếu xét một cách khách quan thì câu trả lời đó của em học sinh nghe có vẻ cólý, không vứt rác thì làm sao phải đi nhặt rác? Cách lập luận này có thể làm bạnhơi sốc vì không ngờ rằng học sinh của mình lại có cách xử sự như vậy. Nhưngđiều đó hoàn toàn có thể, vì khi mới chỉ là những cô cậu học trò 9-10 tuổi, cácem thường có suy nghĩ khá máy móc và ngây thơ là nếu mình không vứt rác ralớp thì tại sao lại phải đi nhặt, đáng lẽ ra cô phải gọi bạn nào bày ra thì phải lêndọn đi chứ! Dù sao cách suy nghĩ trẻ con này cũng có cái lý của nó, nên bạnkhông thể và cũng không công bằng khi trách mắng gay gắt học sinh đó và bắtem lên nhặt. Vì như thế sẽ khiến em cảm thấy bực bội, không vừa lòng. Và bạncó nghĩ đến trường hợp đó là một em rất “bướng”, bạn có yêu cầu thế nào emcũng không thực hiện thì bạn phải xử sự ra sao? Đừng tự đẩy mình vào tìnhhuống khó xử như thế.Bạn tiếp tục gọi học sinh khác. Nếu phải một em hiền lành dễ bảo, em sẽ lênnhặt thì coi như xong, nhưng nếu chẳng may lại là một “phản ứng dây chuyền”và vẫn là lý lẽ của em học sinh thứ nhất thì bạn sẽ thực sự bế tắc. Tỏ ra bất lựckhông thể giải quyết được tình huống trước mặt học sinh là điều tối kỵ.Thôi thì “vạn bất đắc dĩ” bạn sẽ tự mình làm để không rơi vào tình thế như khichọn hai cách xử lý trên. Có thể trong suy nghĩ của bạn đó là việc hết sức nhỏnhặt chẳng đáng phải bận tâm, bạn sẽ làm thay các em. Chắc chắn trước mặthọc sinh lúc này bạn trở nên rất gần gũi, không quan cách và dễ tính. Nhưngbiết đâu đó lại chính là sự mở đường cho học sinh tiếp tục bầy bừa và không cóý thức chuẩn bị chu đáo trước khi giáo viên vào lớp. Và sự dễ dãi của bạn sẽkhiến học sinh nghĩ rằng cô dễ tính như vậy có bày bừa chắc cũng chẳng saođâu! Đến lúc đó thì còn gì là lớp học nữa.Tốt nhất là tùy vào tình huống cụ thể mà bạn cần phải nhanh trí tìm cách xử lý.Cũng không nên quá quan trọng vấn đề bằng cách truy xét ai có trách nhiệmvới việc “xả rác” này. Bạn cũng có thể tự làm nếu thấy hợp lý và cũng chỉ làmấy mảnh giấy vụn trên sàn hay vài vết phấn chưa lau. Nhưng sau đó bạn cũngnghiêm khắc nói cho học sinh biết rằng sẽ không có lần sau như thế.Nhưng tốt nhất là bạn nên nhắc nhở học sinh kê lại bàn ghế cho ngay ngắn,“nhờ” một em học sinh lên lau bảng “giúp” cô, sau đó nhanh chóng bắt đầu bàigiảng. Và đến cuối buổi chắc chắn bạn phải yêu cầu lớp trưởng có trách nhiệmcắt cử các bạn trực nhật để bước vào tiết học sau.Làm như vậy bạn sẽ không mất thời gian và sẽ không tạo ra bầu không khícăng thẳng cho buổi lên lớp của mình vì những chuyện cỏn con ấy.