CÂU 3- NHÂN VẬT PHƯƠNG ĐỊNH

3/ Nhân vật

Hà Nội “hai bím tĩc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn” . Đơi

Phương Định:

mắt Định được các anh lái xe bảo : “ cĩ cái nhìn sao mà xa xăm”. Cơ cĩ vẻ kiêu kì, làm “điệu”

-Cơ gái Hà Nội

khi tiếp xúc với một anh bộ đội “nĩi giỏi” nào đấy, nhưng trong suy nghĩ của cơ thì “những

xinh đẹpvào

người đẹp nhất, thơng minh, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục, cĩ

chiến trường,hồn

ngơi sao trên mũ”.

nhiên yêu đời

. Thuở nhỏ đã hay hát. Cơ cĩ thể ngồi trên thành cửa sổ căn phịng nhỏ bé của mình hát say sưa

giàu cá tính (thích

ầm ĩ.Sống trong cảnh bom đạn ác liệt, cái chết kề bên, Định lại càng hay hát.Hát những bài hành

hát)

khúc, những điệu dân ca quan họ, bài ca Ca –chiu-sa của Hồng quân, bài dân ca Ý...Cơ cịn biết

bịa ra những lời hát.Định hát trong những khoảnh khắc im lặng khi máy bay trinh sát bay , cơn

bão lửa sắp ụp xuống cao điểm. Định hát để động viên Nho, chị Thao và động viên mình. Hát khi

bom nổ, hát trong khơng khí ngột ngạt.. Đúng là tiếng hát át tiếng bom của những người con gái

trong tổ trinh sát mặt đường, những con người khao khát làm nên nhưng sự tích anh hùng.

b/Định, cơ gái Hà Nội xinh đẹp, dũng cảm trong lửa đạn, giàu yêu thương đồng đội. “Những

ngơi sao xa xơi” đã ghi lại một cách chân thực chiến tích thầm lặng của tổ trinh sát mặt đường.

-Dũng cảm trong

Trọng điểm đang chìm trong mưa bom bão lửa, cảnh tượng chiến trường vắng lặng đến phát sợ.

lửa đạn, giàu yêu

Cảnh vật bị hủy diệt: cây xơ xác, đất nĩng, khĩi đen vật vờ từng cụm trong khơng trung. Phương

thương đồng đội

Định dũng cảm và bình tĩnh tiến đến gần quả bom. Thần chết đang đợi chờ! Hai mươi phút trơi

(thể hiện trong

qua, tiếng cịi chị Thao rúc lên, Định cẩn thận bỏ gĩi thuốc mìn xuống cái lỗ đã đào, châm ngịi

một lần phá bom)

vào dây mìn. Cơ khỏa đất rồi chạy nhanh về chỗ nấp....Bom nổ, mảnh bom xé khơng khí, nổ

váng ĩc....Nguy hiểm căng thẳng khơng thể nào kể xiết....Nho bị thương. Bom nổ hầm sập. Chị

Thao và Định phải moi đất bế Nho lên. Máu tua ra ngấm vào đất. Chị Thao nghẹn ngào.Định rửa

vết thương cho Nho, tiêm thuốc cho Nho, pha sữa cho Nho... Rồi chị Thao lại giục Phương Định

hát. Đĩ là cuộc sống chiến đấu thường nhật của họ. Tác giả đã tái hiện cảnh phá bom vơ cùng

nguy hiểm, dựng lên một tượng đài về khí phách anh hùng lẫm liệt của tổ trinh sát mặt

đường.Chiến cơng thầm lặng của họ bất tử với năm tháng và lịng người.

c/ Định, cũng như bao nhiêu thiếu nữ trẻ , cơ thích làm duyên như cơ thơn nữ ngày xưa soi

-Thích làm

mình xuống giếng làng vừa mỉm cười vừa vuốt tĩc. Định “thích ngắm” đơi mắt mình trong

duyên, trong sáng

gương. Cơ tự hào về cặp mắt của mình “nĩ dài dài, màu nâu, hay nheo lại như chĩi nắng”. Tâm

mơ mộng

hồn của Định rất trong sáng mộng mơ . Cơ đã gửi lịng mình theo tiếng hát ; hát trong bom đạn .

Định, trái tim dạt dào yêu thương. Cứ sau mỗi trận chiến đấu ác liệt thì “niềm vui con trẻ...nở

tung ra, say sưa tràn đầy”. Khi nhặt được những hạt mưa đá trên cao điểm thì tất cả những kỷ

niệm tuổi thơ lại ùa về “xốy mạnh như sĩng” trong lịng cơ gái một thời đạn bom.