CỬ ĐẦU VỌNG MINH NGUYỆTĐÊ ĐẦU TƯ CỐ HƯƠNG. (LÝ BẠCH)DỊCH THƠ

Câu 3:Phiên âm:Cử đầu vọng minh nguyệtĐê đầu tư cố hương. (Lý Bạch)Dịch thơ:Ngẩng đầu nhìn trăng sángCúi đầu nhớ cố hương.Toàn bộ bài thơ thể hiện một cách nhẹ nhàng mà thấm thía tình quê hương của một ngườisống xa nhà trong đêm trăng thanh tĩnh, nhưng ở hai câu cuối thể hiện điều đó rõ nhất. Nộitâm của người ngắm cảnh được biểu hiện qua hai hành động đối lập ngẩng đầu và cúi đầu.Ngẩng đầu vầng trăng vằng vặc bao la mênh mông, ở trên cao, một mình trăng giữa cả mộtbầu trời quá rộng, trăng cô đơn lẻ loi. Dưới mặt đất đêm mênh mông chỉ mình người lữ thứđang thức ngắm trăng nhìn trăng. Trăng và người cùng cảnh ngộ, cùng tâm sự nỗi niềmnhưng trăng trên cao, người dưới thấp đối diện nhưng không chia sẻ được nỗi lòng, khôngchia sẻ được tâm sự đầy vơi.Hành động cúi đầu như là một hệ quả tất yếu. Người lữ thứ nhớ về những người thân yêu ởquê nhà, nhớ mảnh đất quê hương gắn bó mà giờ mình đang phải xa cách nghìn trùng. Vàcũng có thể nhớ về một đêm trăng tương tự như thế được ở bên bạn bè để vừa làm thơ,uống rượu và ngắm trăng.Trong đời người chắc chắn ai cũng có một lần xa quê, nhưng có ngắm vầng trăng nơi đấtkhách quê người thì mới thấu hiểu tâm trạng người lữ thứ. Vào mỗi lần nhìn vầng trăngmình ta lại: Đê đầu tư cố hương như thi Tiên hàng nghìn năm trước.