DÀN Ý BÀI PHÂN TÍCH HAI PHÁT HIỆN CỦA NGƯỜI NGHỆ SĨ NHIẾP ẢNH PHÙNG TR...

2. Thân bàia. Phát hiện thứ nhấtĐể có tấm lịch nghệ thuật về thuyền và biển theo yêu cầu của trưởng phòng, Phùngđã tới một vùng biển từng là chiến trường cũ mà anh từng tham gia chiến đấu. Anhđã dự tính bố cục, phục kích mấy buổi sáng.Người nghệ sĩ đã phát hiện ra một vẻ đẹp trên mặt biển sớm mờ sương, “một cảnhđắt trời cho” mà cả đời bấm máy có lẽ anh chỉ bắt gặp được một lần: “một bứctranh mực tầu của một danh họa thời cổ. Mũi thuyền in một nét mơ hồ lòe nhòevào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trờichiếu vào. Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếcmui khum khum, đang hướng mặt vào bờ. Tất cả khung cảnh ấy nhìn qua nhữngcái mắt lưới và tấm lưới nằm giữa hai chiếc gọng vó hiện ra dưới một hình thù yhệt cánh một con dơi, toàn bộ khung cảnh từ đường nét đến ánh sáng đều hài hòavà đẹp, một vẻ đẹp thực đơn giản và toàn bích.”Đứng trước một sản phẩm nghệ thuật tuyệt vời của hóa công, người nghệ sĩ trở nênbối rối và trong trái tim như có cái gì bóp thắt vào. Trong giây lát, người nghệ sĩcòn khám phá thấy cái chân lý của sự hoàn thiện, khám phá thấy cái khoảnh khắctrong ngần của tâm hồn. Không cần lựa chọn xê dịch gì nữa, anh bấm liên thanhmột hồi hết một phần tư cuốn phim với cảm giác hạnh phúc tràn ngập tâm hồn.Dường như trong hình ảnh chiếc thuyền ngoài xa giữa biển trời mờ sương, anh đãbắt gặp cái tận Thiện, tận Mỹ, thấy tâm hồn mình như được gột rửa, trở nên trongtrẻo, tinh khôi bởi cái đẹp hài hòa, lãng mạn của cuộc đời.b. Phát hiện thứ haiPhùng đã chứng kiến từ chiếc ngư phủ đẹp như trong mơ ấy bước ra một người đànbà xấu xí, mệt mỏi, cam chịu và một lão đàn ông thô kệch, dữ dằn, độc ác, coi việcđánh vợ là một phương thức để giải tỏa những uất ức, đau khổ.“Chẳng nói chẳng rằng lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắtlưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàmrăng nghiến ken két, cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rênrỉ đau đớn: "Mày chết đi cho ông nhờ. Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ!"”Khi chứng kiến cảnh đó, anh kinh ngạc đến mức trong mấy phút đầu cứ đứng hákhắc hạnh phúc tràn ngập tâm hồn do cái đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh mang lại,anh đã từng chiêm nghiệm bản thân cái đẹp chính là đạo đức vậy mà cảnh anh vừabắt gặp trên mặt biển lại chẳng phải là đạo đức, là chân lý của sự toàn thiện.Trước khi định lao ra can ngăn thì Phùng nhìn thấy thằng Phác tới để che chở chongười mẹ đáng thương: “không biết làm thế nào nó đã giằng được chiếc thắt lưng,liền rướn thẳng người vung chiếc khóa sắt quật vào giữa khuôn ngực trần vạm vỡcháy nắng của người đàn ông để rồi nó đã bị cha tát hai cái khiến thằng nhỏ lảo đảongã dúi xuống cát. Rồi nó lặng lẽ đưa mấy ngón tay khẽ sờ trên khuôn mặt ngườimẹ, như muốn lau đi những giọt nước mắt chứa đầy trong những nốt rỗ chằngchịt.”→Tất cả sự những sự việc diễn ra liên tiếp đó đã làm Phùng cay đắng nhận ra rằng,đằng sau cái vẻ đẹp toàn bích, toàn thiện kia là những điều hết sức ngang trái, xấuxa và những nghịch cảnh trớ trêu của cuộc đời.