CÂU 2(5Đ):CÂU 2(5Đ):

2. Thân bàia. Khổ thơ 1:“Con ở miền Nam ra thăm lăng BácĐã thấy trong sương hàng tre bát ngátÔi! Hàng tre xanh xanh Việt NamBão táp mưa sa đứng thẳng hàng”. Tác giả ở tận miền Nam mãi sau ngày độc lập dân tộc mới được ra thăm vị lãnhtụ kính yêu của dân tộc. Hai từ “miền Nam” như nhấn mạnh hơn sự xa xôitrong khoảng cách địa lý giữa hai đầu Tổ quốc. Nhìn hàng tre quanh lăng Bác, nhà thơ chợt cảm thấy rằng những cây tre kianhư ý chí con người Việt Nam qua bao năm tháng luôn luôn bất khuất, kiêncường, hiên ngang. Dù có trải qua “bão táp mưa sa” nhưng vẫn đoàn kết mộtlòng cùng nhau đứng lên. Từ láy “xanh xanh” diễn tả con người Việt Nam, dân tộc Việt Nam sẽ luônluôn “xanh” màu xanh bất diệt.b. Khổ thơ 2:“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăngThấy một mặt trời trong lăng rất đỏNgày ngày dòng người đi trong thương nhớKết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” “Ngày ngày” là sự liên tục của thời gian, sự lặp lại tuần hoàn của thiên nhiêncũng như lý tưởng, ý chí của Người sẽ luôn luôn sáng tỏ như mặt trời kia vậy.Biện pháp nghệ thuật hoán dụ: nếu mặt trời soi sáng cho nhân loại thì Bác Hồlà mặt trời của cả dân tộc Việt Nam, mang đến ánh sáng độc lập, tự do cho dântộc. Lần thứ hai, “ngày ngày” được lặp lại khi diễn tả dòng người đang lặng lẽ vàolăng thăm Người. Hàng người đi trong sự trang nghiêm và tĩnh lặng, trong nỗitiếc thương, đau xót vô vàn. Người đọc như cảm thấy được sự tĩnh lặng, sự trải dài miên man vô tận củahàng người vào viếng Bác. Cả đoàn người ấy cứ lặng lẽ “đi trong thương nhớ”,thương nhớ vị lãnh tụ vĩ đại vô vàn kính yêu của dân tộc. Viễn Phương hòa cùng dòng người đem tấm lòng yêu kính chân thành củamình dâng lên Bác, dâng lên “bảy mươi chín mùa xuân” của Người. Cả cuộcđời Người, với bảy mươi chín mùa xuân, tất cả đều cống hiến cho dân tộc,không một phút giây nào ngơi nghỉ dành cho bản thân mình.c. Khổ thơ 3“Bác nằm trong giấc ngủ bình yênGiữa một vầng trăng sáng dịu hiềnVẫn biết trời xanh là mãi mãiMà sao nghe nhói ở trong tim” Bác đang nằm ở đó, nhẹ nhàng thanh thản như đang chìm trong một giấc ngủngon. Cả cuộc đời Người chỉ có một niềm mong ước, đó là đất nước được hòabình. Vậy nên khi đất nước được hòa bình, độc lập Người đã được nghỉ ngơitrong giấc ngủ yên bình. Bầu trời bao năm tháng vẫn xanh một màu trường tồn vĩnh cửu, vậy mà vị Chagià của dân tộc đã phải ra đi. Vẫn biết quy luật sinh tử của tạo hóa nhưng vẫnthấy xót xa, đau đớn vô cùng. Dù lý trí luôn tỏ tường rằng quy luật của thiênnhiên là bất biến, nhưng vẫn “nghe nhói ở trong tim”.d. Khổ thơ cuối“Mai về miền Nam thương trào nước mắtMuốn làm con chim hót quanh lăng BácMuốn làm đóa hoa tỏa ngát hương đâu đâyMuốn làm cây tre trung hiếu chốn này” Bao nhiêu nỗi đau xót, nghẹn ngào cứ thế tuôn theo dòng lệ trào. Điệp từ “muốn” lặp lại ba lần như khẳng định lại ước muốn của nhà thơ. Đó làmột ước muốn mãnh liệt, niềm khao khát cháy bỏng được ở lại bên cạnh Ngườichỉ để làm “một con chim hót”, “một đóa hoa”, “một cây tre trung hiếu”.=> Cả khổ thơ đã thể hiện niềm mong ước cháy bỏng của tác giả, cũng chính làmong ước của mỗi người dân Việt Nam. Đó là luôn luôn được ở cạnh Người, ởcạnh vị lãnh tụ muôn vàn kính yêu của dân tộc