VIẾT MỘT ĐOẠN VĂN CÓ CÂU MỞ ĐẦU NHƯ SAU

2. Viết một đoạn văn có câu mở đầu như sau:

Không khí mùa xuân thật náo nức ……….

ĐỀ 17

ĐỌC THẦM VÀ LÀM BÀI TẬP:

HỌA SĨ TÍ HON

Hồi còn bé, lúc tôi bốn hay năm tuổi gì đó, tôi rất thích vẽ. Tôi vẽ

đầy ra tường, đầy ra cửa sổ. Bố còn mua riêng cho tôi một cái bảng chỉ để

vẽ nhưng tôi lại chỉ thích vẽ la liệt vào vở thôi . Một lần, tôi tóm được một

hộp phấn đựng đầy những viên tròn tròn, nho nhỏ mà mẹ không dùng đến

(mẹ tôi là cô giáo mà). Lại còn cả một quyển sổ to đùng nữa chứ. Thế là

tôi bắt đầu vẽ, tôi vẽ một cách say sưa . Trước tiên tôi vẽ một con gà , đầu

nó tròn xoe như cái bánh bao, mình nó dài dài, dẹt dẹt như cái bánh mì.

Tôi còn vẽ cảnh tôi đang cho gà ăn. Tôi vẽ say sưa đến nỗi mẹ đi dạy về

lúc nào không hay. Mẹ hỏi:

- Chào họa sĩ tí hon! Con đang làm gì đấy?

- Con đang vẽ. Tôi trả lời, vẫn không ngẩng đầu lên.

Mẹ cười bảo:

- Thế họa sĩ của mẹ đang vẽ cái gì đấy? Cho mẹ xem được không?

Tôi nhanh nhảu chạy lại bên mẹ khoe:

- Đây này, con vẽ nhiều ơi là nhiều, con vẽ cảnh con đang cho gà

ăn này, con mặc một chiếc áo màu đỏ rực như ông mặt trời này. Còn đây

là thằng Tí mắt híp, bụng to. Cả cái Mi tóc xù hay khóc nhè nữa cơ. À, con

vẽ cả cảnh gia đình mình đi công viên, bố mua cho con bao nhiêu là kem

… Tôi thích thú nói một thôi một hồi. Vậy mà mẹ tôi cứ rú ầm ầm như cái

còi ô tô (khi bố về, tôi kể cho bố nghe lại như vậy).

Biết chuyện, bố ôm tôi vào lòng rồi mắng yêu:

- Con gái bố nghịch quá! Dám vẽ linh tinh vào sổ điểm của mẹ. Ôi

chao con gái bố vẽ ngộ thật !

Đến tận lúc ấy, tôi mới biết cái sổ tôi vẽ linh tinh vào đấy lại là

cuốn “sổ điểm” của mẹ.

Bây giờ thì tôi chẳng vẽ vời gì hết. Những bức vẽ hồi ấy tôi vẫn giữ

thật phẳng phiu, đặt chúng vào ngăn kéo nhỏ. Ngăn kéo lưu giữ những kỉ

niệm của một thời thơ bé.

Theo Nguyễn Thị Yên