BII. TỰ LUẬNDÀN BÀI MỞ BÀI

1. Viết một đoạn văn kể chuyện theo đề tài tựchọn, trong đó sử dụng cả hình thức độc thoại vàđộc thoại nội tâm.Bài làmĐêm, từng đêm, mẹ đến ôm tôi vào lòng cho dùtôi chẳng còn bé nữa. Không khác gì thời ấu thơ, mẹcúi xuống vuốt mái tóc và hôn lên trán tôi. Tôi khôngbiết từ khi nào những cử chỉ âu yếm của mẹ bắt đầukhiến tôi thấy bực bội. Cũng đôi tay mẹ vuốt ve nhngnó khiến tôi có cảm giác thô ráp nơi làn da non nớtcủa mình. Rồi một đêm nọ, tôi đã đẩy mẹ ra và phụngphịu : - Đừng mà mẹ ! Tay mẹ thô quá.Mẹ lặng thinh, nhng từ đó không bao giờ mẹ tôicòn gần gũi, ôm ấp tôi bằng những cử chỉ quen thuộcnữa. Rất lâu sau đó, tôi cảm thấy hối hận vì những lờinói của mình nhng vì tự ái nên tôi không một lời xinlỗi mẹ.Nhiều năm đã trôi qua, sự việc tối hôm đó vẫnluôn ám ảnh, thoắt ẩn, thoắt hiện trong tâm trí tôi. Nókhiến tôi mất đôi tay mẹ, mất nụ hôn chúc ngủ ngoncủa mẹ.Lại bao năm nữa dần trôi, tôi không còn là mộtcô bé nữa. Bây giờ tôi đã đi trọ học ở một nơi rất xamẹ. Mỗi đêm nhìn về phơng trời quê hơng, nơi có ng-ời mẹ thân yêu tôi thừơng khóc và tự nói với mẹ :- Mẹ ơi ! Con biết phải nói làm sao để mẹ hiểu hết nỗiân hận của con.Ngời ta nói hồi ức về ngời mẹ bao giờ cũng tơimát và sinh động. Ta càng xa tuổi thơ, hồi ức ấy càngtrở nên gần gũi, dễ hiểu và thân thiết. Với tôi, hồi ứcbuồn ấy sẽ là bài học trong cuộc đời. Mẹ có hiểu cholòng con không ? Xin mẹ hãy yên lòng nơi quê nhàmẹ nhé, con gái mẹ đã lớn khôn rồi. Con sẽ sốngxứng đáng với tình mẹ.