- NHẬN DIỆN - TẠO LẬP - HIỂU ĐƯỢC YÊU THÀNH VĂN BẢN BẢN TS HOẶC CẦU...

Câu 2:

- Nhận diện

- Tạo lập

- Hiểu được yêu

thành văn bản

bản TS hoặc

cầu của bài ra: -

đúng kiểu bài,

- Văn thuyết

Đối tượng thuyết

đúng đối tượng.

TM có bố cục

có tính thống

minh về một thứ

đồ dùng.

nhất, nội dung

minh.

rõ ràng, mạch

chặt chẽ,

lạc.

-Nhân vật, các sự

- Văn tự sự có

thuyết phục,

việc...

kết hợp các yếu

tố miêu tả, biểu

vận dụng được

cảm từ các văn

các PPTM

hiệu quả.

bản đã học hoặc

trong đời sống.

- Lão Hạc.

- Trong lòng mẹ.

- Tức nước vỡ bờ.

- Chiếc lá cuối

cùng .

Số câu:0 1

Câu số 2

Câu số:2

Số điểm:01

Số điểm:02

Số điểm: 1

Số điểm:1

Số điểm: 05

Tỉ lệ%: 10%

Tỉ lệ%:20%

Tỉ lệ 10%:

Tỉ lệ: 50%

Tỉ lệ:10%

Số câu :1

Số câu:1

Tổng số câu: 4

Số câu : 1

Số điểm: 3

Số điểm:03

Sốđiểm:03

Tổng số điểm:10

Số điểm: 1

Tỉ lệ : 30%

Tỉ lệ: 30%

Tổng tỉ lệ :100%

Tỉ lệ: 10%

ĐỀ KIỂM TRA CUỐI HỌC KỲ I

PHÒNG GD&ĐT NAM ĐÀN

TRƯỜNG THCS KIM LIÊN

NĂM HỌC: 2020 – 2021

MÔN NGỮ VĂN – LỚP 8

ĐỀ CHÍNH THỨC

Thời gian làm bài 90 phút (không kể thời gian phát đề)

(Đề gồm 01 trang)

ĐỀ SỐ 01

PHẦN I : ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)

Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 2:

Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng như bám vào đất để khỏi trơn

ngã. Người ta nói "đấy là bàn chân vất vả". Gan bàn chân bao giờ cũng xám xịt và lỗ rỗ,

bao giờ cũng khuyết một miếng, không đầy đặn như gan bàn chân người khác. Mu bàn

chân mốc trắng, bong da từng bãi, lại có nốt lấm tấm. Đêm nào bố cũng ngâm nước nóng

hòa muối, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guốc mộc. Khi ngủ bố rên, rên vì đau mình, nhưng

cũng rên vì nhức chân. Rượu tê thấp không tài nào xoa bóp khỏi. Bố đi chân đất. Bố đi

ngang dọc đông tây đâu đâu con không hiểu. Con chỉ thấy ngày nào bố cũng ngâm chân

xuống nước xuống bùn để câu quăng. Bố tất bật đi từ khi sương còn đẫm ngọn cây ngọn

cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ đẫm sương đêm. Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng

sắn thuyền. Cái ống câu nhẵn mòn, cái cần câu bóng dấu tay cầm. Con chỉ biết cái hòm đồ

nghề cắt tóc sực mùi dầu máy tra tông-đơ,cái ghế xếp bao lần thay vải, nó theo bố đi xa

lắm. Bố ơi! Bố chữa làm sao được lành lặn đôi bàn chân ấy: đôi bàn chân dầm sương dãi

nắng đã thành bệnh.

(Trích Tuổi thơ im lặng– Duy Khán)