BII. TỰ LUẬNDÀN BÀI MỞ BÀI

9, tập I) thể hiện tình cha con thắm thiết, sâu nặngcủa ông Sáu và bé Thu.Ông Sáu về thăm nhà sau bao năm ở chiến khu vớicái tình của ngời cha nôn nao, cháy bỏng khát khaođợc gặp con. Nhng ngay từ giây phút đầu, điều màông bấy lâu mong đợi đợc nghe con gái gọi tiếng “Ba!” không đợc đền đáp. Đứa trẻ hoàn toàn ngơ ngác,lạnh lùng, đối xử với ông nh ngời xa lạ. Với lòngmong nhớ con, ông càng đón chờ tình cảm của con,nó càng cố tình cự nự. Điều đó, khiến ông đau đớn“hai tay buông xuống nh bị gãy .” Có những tìnhhuống, tởng chừng thế nào nó cũng chịu thua, không -ơng ngạnh đợc nữa, phải gọi tiếng “ ”. Nhng nó vẫnBakhông chịu cất tiếng “Ba” mà ông Sáu chờ đợi.Hành động trẻ con, nói năng cộc lốc, ngang ngạnhcủa Thu dành cho Ba khiến ông Sáu, bạn ông Sáu vàcả ngời đọc đau lòng và suy nghĩ. Khi có gia đình,hạnh phúc đợc làm cha, tiếng gọi “Ba” của đứa congái yêu cha dành cho ông khiến ông “khổ tâm đến nỗikhông khác đợc, chỉ biết nhìn con vừa khẽ lắc đầuvừa cời”.Phản ứng tâm lí của Thu là hoàn toàn tự nhiên.Thu còn quá bé để có thể hiểu tình thế éo le xảy ratrong chiến tranh. Bản thân ngời lớn cũng cha aichuẩn bị cho Thu ứng phó với bất thờng. Điều đó, ng-ời đọc cảm đợc tình cảm chân thật, sâu sắc, mãnh liệtThu dành cho ba - ngời mà Thu biết trên ảnh, ngờicha đợc cô bé ghi sâu trong lòng từ tấm ảnh, khôngphải ngời đàn ông xng là "ba".Đến khi đợc bà ngoại tháo gỡ thắc mắc trong lòng,về lai lịch vết thẹo, Thu vỡ lẽ đó thực là ba mình. Trăntrở dằn vặt, cùng tình yêu, khát khao bấy lâu monggặp mặt cha dồn nén, bùng nổ dữ dội, quyết liệt vàogiờ phút trớc khi ngời cha lên đờng. Tiếng “Ba... a...a... ba !” vỡ ra từ sâu thẳm lòng cô bé. Tiếng kêu màba nó chờ đợi bao năm ròng. Tiếng kêu làm nhói timmọi ngời. Ông Sáu sung sớng, hạnh phúc nghẹn lời,không cầm đợc nớc mắt. Thu vồ vập, cuống quít, níugiữ cha, níu giữ yêu thơng bấy lâu nó mong đợi. “Nóhôn ba nó cùng khắp. Nó hôn tóc, hôn cổ, hôn vai vàhôn cả vết thẹo dài bên má của ba nó nữa , hai tay” “nó xiết chặt lấy cổ, chắc nó nghĩ hai tay không thểgiữ đợc ba nó, nó dang cả hai chân rồi câu chặt lấyba nó, và đôi vai nhỏ bé của nó run run”.Đối với ngời cha, đó là tiếng “ba” đầu tiên vàcũng là tiếng yêu thơng cuối cùng ông đợc nghe từcon ! ở chiến khu, ông cố gắng hết sức, thận trọng, tỉmỉ làm cho con chiếc lợc ngà. Ông đặt vào đấy tất cảtình cảm cha con. Chiếc lợc trở thành vật thiêng, an ủiông “gỡ rối phần nào tâm trạng”, nuôi dỡng tình chacon. Ông thờng xuyên “lấy cây lợc ra ngắm nghía rồimài lên tóc cho cây lợc thêm bóng, thêm mợt”. Lòngyêu con đã biến ngời chiến sĩ thành một nghệ nhân -nghệ nhân chỉ sáng tạo ra một tác phẩm duy nhấttrong đời. Trớc khi nhắm mắt xuôi tay, ông Sáu vẫnnhớ chiếc lợc, nhờ bạn chuyển lại cho con - cử chỉchuyển giao đó là một ớc nguyện giữ gìn muôn đờitình cảm cha con, ruột thịt.Truyện “Chiếc lợc ngà” đã diễn tả một cách cảmđộng tình cha con thắm thiết, sâu nặng của cha conông Sáu trong hoàn cảnh éo le của chiến tranh. Hìnhảnh cây lợc đợc gắn vào đó một trái tim thổn thứctình ruột thịt, khẳng định giá trị nhân bản sâu sắc, caođẹp thiêng liêng !