CẢM HỨNG VŨ TRỤ VÀ NỖI SẦU NHÂN THẾ TRONG BÀI THƠ TRÀNGGIANG CỦA HUY...

2. Thân bài- Cảm hứng vũ trụ: cảm hứng vũ trụ được mở ra ngay từ nhan đề vàcâu thơ đề từ "Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài". Dễ nhận thấy trong Trànggiang là một thiên nhiên cổ kính, hoang sơ mở ra đến vô tận theo khắp các chiềukhông gian: "Nắng xuống, trời lên sâu chót vót - Sông dài, trời rộng, bến cô liêu".Ở đó vừa có những hình ảnh bao la, hùng vĩ với "mây cao đùn núi bạc", "bóngchiều sa" lại vừa có những hình ảnh nhỏ bé, lẻ loi, bơ vơ trước tạo vật vô cùnghoặc mất hút giữa thiên nhiên vô tận "lơ thơ cồn nhỏ", "bèo dạt về đâu", "chimnghiêng cánh nhỏ", "củi một cành khô",... Vũ trụ trong Tràng giang không chỉ mởra theo chiều kích không gian mà còn in đậm dấu ấn thời gian - một dòng trànggiang như chảy về từ quá khứ, một cảnh sắc thiên nhiên hoang dại như gợi nhắcvề một thời tiền sử với "Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng - Mênh mông không mộtchuyến đò ngang - Không cầu gợi chút niềm thân mật - Lặng lẽ bờ xanh tiếpbãi vàng", trống vắng đến vô cùng.- Nỗi sầu nhân thế: Bài thơ bộc lộ nỗi buồn, sự cô đơn của những thânkiếp nhỏ nhoi giữa dòng đời, trước cái mênh mông của không gian vũ trụ. Nỗiniềm ấy gửi vào hình ảnh cành củi khô, cánh bèo, bến cô liêu, cánh chim chiềubé nhỏ,... giữa mênh mang trời đất. Ẩn sâu trong nỗi bơ vơ của một thân phậntrước trời nước mênh mông, hiu quạnh có tâm trạng bơ vơ của một người dânvong quốc và niềm thiết tha đối với thiên nhiên tạo vật cũng là niềm thiết thavới giang sơn, Tổ quốc. Đó cũng là tâm trạng chung của cả một thế hệ trí thức,văn nghệ sĩ thời bấy giờ.