ĐIỀN QUAN HỆ TỪ THÍCH HỢP VÀO CÂU SAU ...TRỜI MA, NÊN CON ĐỜNG...

Câu 10. Điền quan hệ từ thích hợp vào câu sau ...trời ma, nên con đờng này rất trơn.Chuyện về những món quà.Thời gian cứ vô tình trôi đi lặng lẽ. Bây giờ, lũ chúng tôi, mỗi đứa lại chọn cho mìnhmột lối đi riêng: đứa đi làm ăn xa, đứa ở lại quê hơng, đứa đã có gia đình con cái...Nhngnhững ký ức của tuổi ấu thơ thì làm sao có thể quên đi đợc.Ngày ấy, lũ chúng tôi còn học cấp I, cuộc sống còn nhiều khó khăn chứ đâu đ ợc nh bây giờ.Mùa lạnh có đợc chiếc áo len mặc đi học đã là “ sang” lắm rồi, có thể hãnh diện trớc lũ bạn.Đến trờng lúc nào cũng một tay ôm cặp, tay kia kh kh giữ lọ mực thật chắc để khỏi bị lem racả áo và đi bộ đén trờng. Ngôi trờng nhỏ xíu, các phòng học đều làm bằng tranh nứa, váchđất. Tấm bảng đen gắn trớc phòng thầy hiệu trởng thì lổ chổ “ổ gà”. Tôi khoái nhất là đợcngắm thầy Sơn viết và vẽ những bông hoa lên tấm bảng, trông rất đẹp mắt với những màuphấn xanh đỏ. Đó cũng là dấu hiệu cho chúng tôi biết một ngày lễ hội lại đến. Những nămấy, ngày 20-11 không chỉ là ngày hội của các thầy cô mà còn là ngày hội của lũ trẻ conchúng tôi. Lớp nào cũng xênh xang tập các tiết mục văn nghệ cho thật tốt để đợc chọn biểudiễn, đợc lên sân khấu để tô má hồng, môi đỏ nh diễn viên. Vui sớng nhất là rủ nhau rồng rắnđi đến nhà thầy cô với những món quà đôi khi làm thầy cô xanh cả mắt.Tôi nhớ năm còn học lớp 4, cả lớp lẽo đẽo bám đuôi nhau đi bộ đến nhà cô gần cảchục cây số. Số tiền ba mẹ cho đợc góp lại để mua quà thì mua xi rô xanh xanh đỏ đỏ rồichia nhau uống, cuối cùng chỉ còn đủ mua cho cô chục cái bánh gai của bà cụ bán rong trênđờng. Đờng đến nhà cô xa quá, đứa nào đứa nấy mặt đỏ phừng phừng, mặc áo ấm cũng cởiphắt ra vì nóng. Nửa đờng, vừa đói vừa mệt, nhất là lũ con gái. Bọn con trái thấy thế liền “ galăng” chia cho mấy cái bánh ăn tạm. Đi đợc một quảng, tụi con trai cũng hết chịu nổi thế làmạnh đứa nào đứa nấy lấy ra xơi. Vừa đến cổng nhà cô thì ôi thôi chẳng còn lấy cái nào.Năm sau tôi phải chuyển sang lớp khác học nên cô giáo của tôi cũng ở gần trờng hơn, nóigần vậy thôi chứ cũng hai, ba cây số. Ngày Nhà giáo năm ấy không còn kéo nhau cả lớp đếnnhà cô nh mọi năm nữa mà chỉ mấy đứa gần nhà rủ nhau cùng đi. Sáng dậy, mẹ tết cho tôihai bím tóc rất xinh và mặc một chiếc váy đẹp. Cả nhóm bàn mãi cha biết mua quà gì cho côthì lớp trởng nảy ra ý kiến: đến nhà nó bắt cá. Cả lũ đồng thanh hởng ứng. Trớc nhà nó cómột cái hồ khá to, ba nó nuôi cá vào đó. Hồ mới vét nên rất cạn, chẳng có ai ở nhà, nó kéothêm ba đứa lội xuống hồ. Còn lại thì cứ đứng trên bờ mà chỉ chỏ bắt con này bắt con kia ầmỉ cả lên. Một tếng đồng hồ sau, bốn đứa lên hồ với hai con cá to đùng. Trời đã tra, thế là cả lũtạm bằng lòng đi đến nhà cô với hai con cá quẫy đành đạch trong cái túi ni lông. Trên đ ờng,tôi tuột tay đánh rơi cái túi, hai con cá nhảy phóc ra đờng, đuôi đập phành phạch. Thế là cả lũlại lao nhao, xô nhau tứ tung bát nháo chụp cho đợc hai con cá, rồi cẩn thận bỏ vào túi. Tôisợ nó rơi lần nữa nên ôm luôn vào ngời. Đến đợc nhà cô thì cái váy đẹp kia đã ớt nhèm, dínhđầy vảy cá, tanh kinh khủng. Còn tụi bạn thì chẳng kém gì tôi, tay đa nào đứa nấy tanh rình.Và cứ thế, cả lũ bớc vào nhà cô với mùi hơng đặc biệt. Cô đón chúng tôi vào nhà, thả quàtặng vào lu nớc rồi dắt cả bọn ra giếng rửa tay chân. Chẳng biết hôm ấy nhà cô ăn cá có ngonkhông, chứ bọn tôi thì trẩy sạch hết mấy cây táo và ổi của cô. Đã thế lại còn cãi nhau chíchoé. Chơi chán, ngĩ đến quảng đuờng đi về, mặt đứa nào cũng ỉu xìu.Bây giờ không còn nh thời xa ấy nữa. Những món quà tặng luôn đợc gói bằng giấyhoa, thắt nơ trang nhã với những bó hoa tơi thật đẹp. Những món quà thời kinh tế thị trờnglàm tôi thèm đợc tìm lại sự hồn nhiên của ngày xa ấy. Đó là những kí ức về một thời ngâyngô, trẻ con nhng là tấm lòng chân thành, tình cảm dung dị mà ấm áp của tình thầy trò mộtthủa.Vũ Thị Kim NhungTrờng THCS Quảng Đông