BII. TỰ LUẬNDÀN BÀI MỞ BÀI

1. Viết về những kỉ niệm sâu sắc với một ngời bàkính yêu trong đó có sử dụng yếu tố nghị luận.Bài làmBố mẹ tôi đều làm ruộng nên ngày ấy nhà tôinghèo lắm. Bấy giờ, bà nội tôi tuy tuổi đã cao, nhữngvẫn còn khoẻ mạnh nên bà thờng đỡ đần bố mẹ tôicông việc nội trợ, bếp núc. Bà tôi bảo : “Đối với conngời, hạt gạo là quí giá nhất !”. Mỗi lần đong gạo từthùng ra cái rá, bà tôi thờng làm rất thong thả, cẩnthận : không bao giờ để vơng vãi hạt nào ra ngoài.Một lần bà tôi bị mệt nên tôi phải lo chuyện cơm nớc.Khi tôi bê cái rá gạo ra cửa, chẳng may trợt chân, nh-ng vẫn gợng gạo đi, chỉ có vài ba hạt gạo văng rangoài. Tôi thản nhiên đi xuống bếp nấu cơm. Xongviệc, tôi định bụng khoe với bà về cái sự giỏi giangcủa mình thì ... Tôi bỗng đứng sững... Bà tôi đangchống gậy dò đi từng bớc để nhặt các hạt gạo vơngvãi trên nền nhà... Tôi vội chạy lại đỡ bà, nói : “Bà ơicó mấy hạt gạo bõ bèn gì mà bà phải khổ sở thế ?”.Bà tôi thều thào : “Cháu ơi... thóc gạo là Đức Phậtđấy... Không có nó thì cũng chẳng có ai hơng khói nơicửa Phật đâu... .” Lúc ấy, tôi cha hiểu câu nói của bàlắm, nhng bây giờ tôi đã hiểu... Suốt một đời tần tảolam lũ, bà tôi không có gì cả đâu, ngoài những hạtthóc do chính bà làm ra bằng một nắng hai sơng vàcũng chính do bà xay, giã, giần, sàng ?