(4,0 ĐIỂM)SÁNG HÔM SAU, NGHE CHỊ CHIẾN NÓI, CHÚ NĂM CỨ NGỒI Y T...

Câu 2. (4,0 điểm)Sáng hôm sau, nghe chị Chiến nói, chú Năm cứ ngồi y trên ván nhìn hai cháu thiệt lâu.Một lát, chú nói:- Khôn, việc nhà nó thu gọn thì việc nước nó mở được rộng, gọn bề gia thế, đặng bềnước non. Con nít chúng bây kì đánh giặc này khôn hơn chú hồi trước. – Chú cười,đưa mấy ngón tay cứng còng chùi mắt. – Đây rồi tao giao cuốn sổ gia đình cho chịem bây. Gọi là giao vậy chớ đưa cho bây rồi bây lội đùng đùng qua sông là hư hết.Gọi vậy chớ tao vẫn giữ, tao sẽ ghi cho hai đứa bây từng ngày.Trong lúc chị Chiến xuống bếp nấu cơm, Việt đi câu ít con cá về làm bữa cúng mátrước khi dời bàn thờ sang nhà chú, còn một mình ở nhà trên, chú Năm lại cất tiếnghò. Không phải giọng hò trong trẻo trong đêm bay ra hai bên bờ sông, rồi dội lại trêncái ghe hèo chèo mướn của chú. Câu hò nổi lên giữa ban ngày, bắt đầu cất lên nhưmột hiệu lệnh dưới ánh nắng chói chang, rồi kéo dài, từng tiếng một vỡ ra, nhắn nhủ,tha thiết, cuối cùng ngắt lại như một lời thề dữ dội.Cúng mẹ và cơm nước xong, mấy chị em, chú cháu thu xếp đồ đạc dời nhà. Chị Chiếnra đứng giữa sân, kéo cái khăn trên cổ xuống, cũng xắn tay áo để lộ hai bắp tay trònvo sạm đỏ màu cháy nắng, rồi dang cả thân người to và chắc nịch của mình nhấcbổng một đầu bàn thờ má lên. Việt ghé vào một đầu. Nào, đưa má sang ở tạm bên nhàchú, chúng con đi đánh giặc trả thù cho ba má, đến chừng nước nhà độc lập con lạiđưa má về. Việt khiêng trước. Chị Chiến khiêng bịch bịch phía sau. Nghe tiếng chânchị, Việt thấy thương chị lạ. Lần đầu tiên Việt mới thấy lòng mình rõ như thế. Cònmối thù thằng Mĩ thì có thể rờ thấy được, vì nó đang đè nặng ở trên vai…(Những đứa con trong gia đình – Nguyễn Thi, Ngữ văn 12,Tập hai, NXB Giáo dục, 2008)Cảm nhận của anh, chị về vẻ đẹp của các thế hệ trong gia đình được khắc họa quađoạn trích trên. Từ đó, bình luận ngắn gọn về sự thống nhất giữa tình cảm gia đình vàtình yêu quê hương, đất nước, giữa truyền thống gia đình và truyền thống dân tộctrong tác phẩmNhững đứa con trong gia đình của nhà văn Nguyễn Thi.