MỘT NGÀY CHÚNG TÔI PHÁ BOM ĐẾN NĂM LẦN

Câu 2 (5,0 điểm):Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần. Ngày nào ít, ba lần.Tôi có nghĩ tới cái chết. Nhưng là một cái chết mờ nhạt, không cụ thể.Còn cái chính: liệu mìn có nổ, bom có nổ không? Không thì làm cáchnào để châm mìn lần thứ hai? Tôi nghĩ thế, nghĩ thêm: đứng cẩn thận,mảnh bom ghim vào cánh tay thì khá phiền. Và mồ hôi thấm vào môi tôi,mằn mặn, cát lạo xạo trong miệng.Những quả bom nó. Một thứ tiếng kì quái, đền váng óc. Ngực tôi nhói,mắt cay mãi mới mở ra được. Mùi thuốc bom buồn nôn, Ba tiếng nổ nữatiếp theo. Đất rơi lộp bộp, tan đi âm thầm trong những bụi cây. Mảnhbom xẻ không khí, lao và rịt vô hình trên đầu.Tôi phủi áo, căng mắt nhìn qua khỏi và chạy theo chị Thao. Muốn xuốngchờ Nho để đi về hang, chị Thao phải qua chỗ tôi. Chị cười, răng trắng,vết sẹo bỏng lên, mảnh dù bay trên lưng, chị lao lên trước tôi. Gió cố tìnhgiật mảnh đi trên lưng chị, nhưng không giật nói.Chị Thao vấp ngã, tôi đỡ chị. Nhưng chị vùng ra, mắt mở to, mờ trăng đinhư không còn sự sống. Sao vậy? Tôi không hiểu. Chị kéo luôn tay tôi, sàxuống mô đát. Vâng, một mô đất nhỏ, hơi đài, phủ đầy thuốc bom màuxám,- Nho, bị thương ở chỗ nào? Bị ở đâu, em?Chị nghẹn ngào, không nước mắt. Tôi moi đất, bế Nho đặt lên đùi mình.Máu túa ra từ cánh tay Nho, túa ra, ngấm xuống đất. Nó không giống cáique kem trắng của tôi khi nãy nữa. Da xanh đi, mắt nhằm nghiền, quầnáo đây bụi. Quả bom tung lên và nổ trên không. Hầm nó nắp bị sập.Thế đấy!Tôi rửa cho Nho bằng nước đun sôi trên bếp than, Bông băng trắng vếtthương không sâu lắm, vào phần mềm. Nhưng vì bom nổ gần, Nho bịchoáng. Tôi tiêm cho Nho. Nho lim dim mắt, dễ chịu. có lẽ khẳng đaulắm. Chị Thao luẩn quẩn bên ngoài, lúng túng như chẳng biết làm gì màlại rất cần được làm việc. Chị ấy sợ máu(Trích Những ngôi sao xa xôi, Lê Minh Khuê, Ngữ văn 9, tập hai, NXBGiáo dục, 2006, tr. 18)