ĐÁP ÁN ACÁC BÁC SĨ KẾT LUẬN TẠM THỜI RẰNG ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG CÓ THỂ ....

Câu 37: Đáp án ACác bác sĩ kết luận tạm thời rằng điện thoại di động có thể .A.gây ra một số vấn đề về thần kinh.B.làm tổn hại tới cảm xúc của người sử dụng.C.thay đổi hành vi xã hội của người sử dụng.D.thay đổi tính khí của người sử dụng.Dựa vào ví dụ trong bài về người đàn ông sửa dụng điện thoại di động quá thườngxuyên và dẫn tới ảnh hưởng về mặt trí nhớ, ta suy ra được đáp án A.Dịch bàiBạn có thể biết được khi nào bạn của mình hạnh phúc hay tức giận bằng cách nhìn vàomặt hoặc hành động của họ. Cách này rất hữu hiệu bởi việc đọc được những cảm xúccủa họ sẽ giúp bạn biết phải trả lời như thế nào với họ. Những cảm xúc phát triển đểgiúp chúng ta phản ứng lại những tình huống quan trọng và truyền đạt ý đồ tới nhữngngười khác. Nhưng phải chăng việc nhướn lông mày và làm tròn miệng ở Minneapolisvà Madagascar cùng nói lên một ý nghĩa? Nhiều nghiên cứu về biểu hiện cảm xúc đãtập trung và đặt nghi vấn vào câu hỏi này.Theo như Paul Ekman, chuyên gia nghiên cứu trong lĩnh vực này cho hay, con người

E

nói và hiểu về căn bản được coi như là “bộ mặt của ngôn ngữ”. Những nghiên cứuđược thực hiện bởi nhóm của Ekman đã chứng minh rằng: con người có chung nhữngbiểu hiện cảm xúc phổ biến giống nhau, điều này chứng tỏ cho sự kế thừa về mặt sinhhọc của loài người. Thí dụ như, cười là dấu hiệu của sự hạnh phục và cái cau mày ámchỉ sự buồn phiền trên khuôn mặc của những người ở nơi xa như Argentina, Nhật Bản,Tây Ban Nha, Hungary, Ba Lan, Sumatra, Hoa Kỳ, Việt Nam, rừng già của NewGuinea, và các làng Eskimo ở phía bắc Artic Circle. Ekman và những người cộng sựcho rằng mọi người ở khắp nơi có thể nhận ra được ít nhất bảy sắc thái cảm xúc cơbản: buồn, sợ hãi, tức giận, ghê tởm, khinh miệt, hạnh phúc và bất ngờ. Mặc dù vậy,vẫn có những khác biệt đáng kể giữa các nền văn hóa trong cả hoàn cảnh lẫn mức độbiển hiện- hay còn gọi là quy tắc biểu hiện. Thí dụ như, ở nhiều nền văn hóa Á Đông,trẻ em được dạy cách kiểm soát những phản ứng cảm xúc, đặc biệt là những cảm xúctiêu cực. Trong khi đó, nhiều trẻ Mĩ được khuyến khích bày tỏ cảm xúc một cách cởimở. Tuy nhiên, nếu không kể tới yếu tố văn hóa, thì cảm xúc vẫn luôn thể hiện rachính nó, ở một mức độ nào đó, trong hành vi của con người. Từ những ngày đầu tiêncủa cuộc đời, những đứa trẻ sơ sinh đã biết tạo ra những biểu cảm trên khuôn mặt đểthể hiện cảm xúc của chúng. Khả năng đọc được biểu cảm trên khuôn mặt cũng vậy,nó phát triển từ rất sớm. Những đứa trẻ nhỏ rất chú ý tới những biểu hiện trên khuônmặt, và khi lên 5, chúng đã gần như đã có được những kĩ năng về đọc cảm xúc trênkhuôn mặt tương tự như những người trưởng thành. Tất cả những bằng chứng này đềuchỉ ra một cơ sở sinh học cho những khả năng của chúng ta về bày tỏ và giải thích mộttập hợp cảm xúc cơ bản của con người. Hơn nữa, như Charles Darwin đã nêu ra hơn 1thế kỉ trước, một số biểu hiện cảm xúc dường như xuất hiện trên ranh giới giữa cácloài. Các nhà tâm lí học xuyên văn hóa nói với chúng ta rằng: những phản ứng cảmxúc nhất định mang những ý nghĩa khác nhau tùy thuộc vào từng nền văn hóa khácnhau. Ví dụ, cảm xúc nào của bạn được cho rằng có thể được truyền tải bằng cách lèlưỡi?. Đối với người Mĩ, hành động đó ám chỉ sự kinh tởm, trong khi ở Chi-lê, hànhđộng đó là biển hiện cho sự ngạc nhiên. Tương tự như vậy, điệu cười toe toét trênkhuôn mặt người Mĩ lầ dấu hiệu cho niềm hân hoan, vui sướng; trong khi đó ở Nhật,nó chỉ đơn giản là biểu hiện của sự lúng túng. Rõ ràng là, văn hóa có ảnh hưởng tớibiểu hiện cảm xúc.