CHƯƠNG 5 SỰ PHẢN XẠ VÀ SỰ KHÚC XẠ ÁNH SÁNGA – KIẾN THỨC CƠ BẢNI. SỰ TR...

1. Định nghĩa:

Thấu kớnh là một khối chất trong suốt giới hạn bởi hai mặt cong, thường là hai mặt cầu. Một trong hai mặt

cú thể là mặt phẳng.

Gọi n là chiết suất tỉ đối của thấu kớnh đối với mụi trường ngoài. Với n>1: ta cú hai loại thấu kớnh:

 Thấu kớnh cú rỡa mỏng, gọi là thấu kớnh hội tụ.

 Thấu kớnh cú rỡa dày, gọi là thấu kớnh phõn kỡ

Gọi R

1

, R

2

là cỏc bỏn kớnh mặt cong. Với thấu kớnh mỏng O

1

O

2

 O; O gọi là quang tõm của thấu kớnh.

F F’

O F’ F

O

* Mỗi thấu kớnh cú hai tiờu điểm chớnh đối xứng nhau qua quang tõm: F là tiờu điểm vật chớnh; F’ là tiờu

điểm ảnh chớnh.

1 1 1

 

( n 1)

* Tiờu cự: fOF ' ;

    

f R R

 

1 2

Df ; Về đơn vị f(m)  D (điốp: đp)

* Độ tụ: 1

Với qui ước như sau: R>0: mặt cong lồi

R<0: mặt cong lừm

R= : mặt phẳng