CÓ MỘT QUYỂN SÁCH BỊ ĐÁNH RƠI BÊN VỆ ĐƯỜNG

Câu 2 (5 điểm): Có một quyển sách bị đánh rơi bên vệ đường.Chuyện gì sẽ xảy ra? Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện? Phòng Giáo dục và Đào tạo ...Đề thi Học kì 1 - Chân trời sáng tạoNăm học 2021 - 2022Bài thi môn: Ngữ Văn lớp 6Thời gian làm bài: 90 phút(không kể thời gian phát đề)(Đề số 3)Phần I: ĐỌC HIỂU VÀ THỰC HÀNH TIẾNG VIỆT (4 điểm)Đọc đoạn trích sau và thực hiện các bài tập:Tôi là đứa con bé nhất của mẹ Dẻ Gai trong rừng già, trên sườn núi caocheo leo.Mùa xuân đến, từ trên cánh tay và mái tóc của mẹ, từng nụ hoa dẻnhú ra như quả cầu xanh có tua gai nhỏ. Rồi hoa lớn dần thành nhữngtrái dẻ xù xì gai góc. Anh chị em chúng tôi ra đời như thế đó.Chúng tôi lớn lên trong mùa hè nắng lửa, mưa dông. Những cơn mưaào đến gội ướt đẫm tóc mẹ và tắm mát cho chúng tôi. Nắng làm bỏng rátcả làn da và mái tóc của mẹ.Khi thu về, trái dẻ khô đi, lớp áo gai đã chuyển sang màu vàng cháy.Hạt dẻ căng tròn làm nứt bung cả tấm áo gai xù đã quá chật chội.Tôi vẫn nằm im trong lớp áo gai xù, nép vào một cánh tay của mẹ. Tôichẳng muốn chui khỏi tấm áo ấm áp, an toàn đó chút nào.Nhưng rồi những ngày thu êm ả cũng trôi qua.Gió lạnh buốt bắt đầu thổi ù ù qua khu rừng. Gió vặn vẹo những cánhtay dẻo dai của mẹ. Gió lay giật tấm thân vững chãi của mẹ. Nhưng mẹvẫn bền gan đứng trên sườn núi cheo leo.Khi mùa đông đến, tôi cứ thu mình mãi trong tấm áo gai xù ấm áp củahọ nhà dẻ gai và nép mãi vào tay mẹ, tóc mẹ. Tôi sợ phải xa mẹ, sợ phảitự sống một mình. Tôi sợ những gì lạ lẫm trong rừng già. Nhưng tôi nghetiếng mẹ thì thầm:- Bé Út của mẹ, con nhỏ nhất nhà so với các anh chị nhưng con cũngđã lớn rồi đấy. Con là một bé dẻ gai rất khoẻ mạnh. Hãy dũng cảm lênnào, con sẽ bay theo gió và sẽ trở thành một cây dẻ cường tráng trongcánh rừng này nhé!Tôi cố quẫy mình... Tấm áo gai dày và ấm bất chợt bung ra. Và tôi nhìnrõ cả cánh rừng già, cả sườn núi cao, cả bầu trời mây gió lồng lộng ào ạttrôi trên đầu mẹ. Hoá ra tôi là trái dẻ cuối cùng đang nép trên cánh tayvươn cao nhất của mẹ. Mẹ đưa tay theo chiều gió và thì thầm với riêngtôi: “Tạm biệt con yêu quý, hạt dẻ bé bỏng nhất của mẹ. Dù thế nào concũng sẽ lớn lên, hãy dũng cảm và đón nhận cuộc sống mới nhé!“ Tôi bỗng thấy mình bay nhẹ theo làn gió, tung mình vào khoảng khôngbao la rồi rơi êm xuống thảm lá ấm sực của rừng già... “Tạm biệt mẹ! Conyêu mẹ!”- tôi gọi với theo gió trước khi chìm vào giấc ngủ đông ấm áp. Vàtôi mơ...(Theo Phương Thanh Trang, trích Câu chuyện của hạt dẻ gai, tạp chí Vănhọc và tuổi trẻ, số 12 (465), 2020)