QUA ĐOẠN THƠ, ANH/CHỊ RÚT RA BÀI HỌC GÌ VỀ TINH THẦN CHIẾN ĐẤU CHỐNGG...

19.5.1970

Được thư mẹ…

Mẹ của con ơi, mỗi dòng chữ, mỗi lời nói của mẹ thấm nặng yêu thương, như

những dòng máu chảy về trái tim khao khát nhớ thương của con. Ôi! Có ai hiểu

lòng con ao ước được về sống giữa gia đình, dù chỉ là giây lát đến mức nào không?

Con vẫn hiểu điều đó từ lúc bước chân lên chiếc ô tô đưa con vào con đường bom

đạn. Nhưng con vẫn ra đi vì lí tưởng. Ba năm qua, trên từng chặng đường con bước,

trong muôn vàn âm thanh hỗn hợp của chiến trường, bao giờ cũng có một âm thanh

dịu dàng tha thiết mà sao có một âm lượng cao hơn tất cả mọi đạn bom sấm sét

vang lên trong lòng con. Đó là tiếng nói của miền Bắc yêu thương, của mẹ, của ba,

của em, của tất cả. Từ hàng lim xào xạc bên đường Đại La, từ tiếng sóng sông

Hồng dào dạt vỗ đến cả âm thanh hỗn tạp của cuộc sống Thủ đô vẫn vang vọng

trong con không một phút nào nguôi cả.

(Nhật kí Đặng Thùy Trâm, NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2005)