BÀI 2“THỜI GIAN” (VĂN CAO)

2. Bài 2“Thời gian” (Văn Cao):Bài tập 2a.Câu 1, 2, 3, 4: Sức tàn phá củathời gian.+ Giếng cạn: giếng đã bị vùilấp, ko còn nuớc hòn sỏi rơi- Chiếc lá - ẩn dụ chỉ đời người, sựvào lòng giếng cạn thì chẳngsống.có tiếng vang gì.- Kỉ niệm của đời người theo thời+ Thời gian qua đi, nhữnggian- Tiếng hòn sỏi rơi vào lòngchiếc lá khô héo rụng dầngiếng cạn.những mảnh nhỏ cuộc đời qua- Câu thơ, bài hát biểu tượng chỉthế giới cũng xanh rồi héo úavăn học nghệ thuật.như chiếc lá.- “Xanh” Sự tồn tại bất tử, tinhBài tập 3khôi, tươi trẻ.- Nơi sâu thẳm trong tâm hồn- “Đôi mắt em”- đôi mắt ngườingười đọc cũng là đối tuợngyêu biểu tượng chỉ kỉ niệm tìnhmà người viết tìm đến khaiyêu.thác, diễn tả. Vì đối tượng- “Giếng nước”: không cạn nhữngchiếm lĩnh của văn học ko chỉđiều trong mát ngọt lành.là hiện thực khách quan màb.Ý nghĩa bài thơ:quan trọng hơn là tình cảm, tưThời gian xóa nhòa tất cả, tàn phátưởng của con người. :Văncuộc đời con người, tàn phá sựhọc là nhân học”- khoa học vềsống. Nhưng chỉ có Văn học nghệcon người. Nhà văn tìm vàothuật và kỉ niệm về tình yêu là cótâm hồn chính mình để hiểusức sống lâu dài.hồn người. Đó là mối quan hệtương thông và tương đồng..- Nhà văn ko nói hết, cạn lời,cạn ý để tạo cho người đọc cơhội tái tạo lại, tưởng tượngthêm, suy nghĩ rộng hơn thếgiới nghệ thuật được nói tớitrong văn bản.