TỪ “NGỌN” ĐƯỢC DÙNG VỚI NGHĨA GỐC TRONG CÂU THƠ

Câu 4(0,25 đ): Từ “ngọn” được dùng với nghĩa gốc trong câu thơ:

a. Lá bàng đang đỏ ngọn cây.(Tố Hữu)

b. Giờ cháu đã đi xa.Có ngọn khói trăm tàu.(Bằng Việt)

c. Một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng.(Bằng Việt)

d. Nghe ngọn gió phương này thổi sang phương ấy.(Chính Hữu)